Bạn bè hỏi sao lâu quá không viết gì? Mình nói "tâm không an". Chắc là đúng!
Còn cái nhà cũ, lâu lâu mở cửa, bây giờ cũng khóa luôn rồi! Cái nhà này ráng duy trì...
Hôm qua tha về một bụi sen, lại tiếp tục chơi với sình...để trồng sen. Mấy bụi súng nở một bông rồi im ru...Ngày nào cũng phải thăm chừng bắt sâu, sâu ăn lá tơi bời...
Học trò của mình năm nay "quậy" nhất trường. Nhiều khi mình có cảm giác "hỉ nộ ái ố" của mình gần như triệt tiêu (thỉnh thoảng giận quá cũng hét lên...rồi thôi). Em đi vệ sinh, đi từ cuối lớp đến cửa ra vào, cứ bắt trớn rồi đưa hai tay lên 2 cái bàn, co giò lên nhảy tới...tới. Có hôm, ông thầy Tổng phụ trách đi ngang, thấy vậy la lên. Rồi đâu cũng vào đấy. Giờ sinh hoạt, mình hỏi em nào bị bạn T đánh, cả lớp đứng dậy nhao nhao kể...Em T chối tội hết, cuối cùng rồi cũng nhận (con nít mà), đến khi mình đề nghị em xin lỗi các bạn, em đắn đo rất lâu, nhìn cả lớp một cách hằn hộc, rồi hét lên:
- Xin lỗi!
Trên đường trở về chỗ ngồi, bạn bè nhìn theo, em hét lên:
- Nhìn gì?
Còn em C, cô dạy, bạn học còn em thì chơi, chơi đã thì ngủ, ngủ đã thì dậy...chơi tiếp. Có hôm, em lên xin cô đi rửa mặt, con mắt ráng nhướng lên:
- Cô, cho con đi rửa mặt nha!
Hôm nào mình cũng phải dụ cho kẹo mới chịu chép bài, mấy bạn khác phân bì:
- Bạn C sướng thiệt!
Còn em D, hồi lớp 1 cũng nhập chung với T, C thành "tam quậy". Đầu năm, em chuyển trường, cô lớp 1 nói vậy cũng đỡ phần nào cho mình. Đi chừng 1 tháng, xin trở về lớp cũ (phụ huynh nhất định xin trở về lớp cũ). Mình tách 3 em, 3 nơi. Trời xui khiến tụi nhỏ sợ mình, đến nay chưa dám biểu hiện gì.
Suy đi, nghĩ lại, thấy thương mấy đứa nhỏ. Em T, C, D đều có chung một hoàn cảnh, bị cha bỏ rơi từ lúc còn trong bụng mẹ. Giấy khai sinh, họ tên cha để trống...