Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Bất chợt

Hôm qua học trò tới cho mấy trái cóc hái ngoài vườn. Mình mừng lắm, vì mình thích ăn chua mà. Gọt ăn mới một trái...thì ê hết răng! Chắc là sẽ nhai rất khó khăn trong một tuần...
Mấy năm gần đây, nha sĩ khuyên mình không ăn chua nữa vì răng đã mòn, nhưng mình không nghe. Hậu quả bây giờ đã mòn thêm, hu hu!
Bất chợt nhớ về ngày xưa...
Danh sách đồng nghiệp 60 người, mình nhớ hết, có thể ngồi viết họ tên không sót ai. Bây giờ học trò chưa tới 30 em, muốn gọi tên các em, nghĩ hoài không ra, phải ghi và nhìn vào sơ đồ lớp.
Ăn me, xoài, cóc ổi...cả rổ cũng không hề gì.
Bây giờ, trước khi đi chợ phải ghi ra giấy những thứ cần mua, vậy mà ra tới chợ mới phát hiện...quên tờ giấy!
Nghe kể chuyện một cậu bé kém trí, mẹ sai đi công việc. Trên đường đi, cậu lẩm nhẩm việc mẹ dặn, vấp cục đá...quên hết, phải trở về...Mình bây giờ không hơn gì cậu bé đó...hi hi!



3 nhận xét:

  1. Cái chưa quên là còn nhớ mình là người hay quên, thế là đủ rồi đấy. chúc em luôn an lành em nhé.

    Trả lờiXóa
  2. Em cũng hay mắc cái tật hay quên. Bữa đi làm đi nhờ xe. Mà chiều tan sở tìm loạn khắp bàn làm việc chìa khóa xe . Miệng lẩm nhẩm chắc để quên dưới xe ở nhà để xe. Chạy xuống gào to. Có ai thấy tớ để xe đâu không? Nghe đồng nghiệp cười nghiêng ngả mới hay mình lúc sáng đi nhờ xe đi làm.
    Hic hic.
    Đôi lúc ng ta hay đãng trí vậy đấy chị
    Chúc chị đêm ngon giấc nghen

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa