Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Sen trong bùn


Tôi thích hoa sen, bởi vì sự thanh cao của hoa, vùi bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Ví như cuộc sống của chúng ta, không có thảm đỏ trải trên đường đi. Có khi còn bị vùi dập tơi bời, phải có đủ bản lĩnh để vượt qua. Không thì phải trả giá cho mỗi bài học kinh nghiệm. Không bài học nào giá rẻ cả. Hàm oan phải chịu, lời đàm tiếu phải nghe, nghịch cảnh cứ ập đến không lường, thành bại không do mình định đoạt (phải chịu áp lực từ xung quanh)...nhẫn chịu, giữ mình trong sạch không dễ dàng gì...Bởi đó là cuộc sống!
Tôi có yêu cuộc sống này hay không? Yêu và có lúc không yêu. Chưa ổn với câu trả lời này. 
Tôi chấp nhận mình được sinh ra do sự sắp đặt, bởi tôi không có quyền lựa chọn cha mẹ và nơi sinh ra. Suốt thời thơ ấu phải sống trong sự bảo bọc và mơ ước nhanh đến ngày trưởng thành để tự do. Khi lớn lên, nếm mùi sóng gió cuộc đời, bỗng thèm muốn được bảo bọc, được rầy la... Khi tôi đã xác định được bản thân và môi trường, tôi biết mình sống, không yêu đời, không chán đời, mà sống giữa cuộc đời...nếm trải hết mọi thứ.
Ung dung, tự tại mà sống, gánh chịu hết mọi sự. Ung dung tự tại mà ra đi ví như củi hết thì lửa tắt, đừng níu kéo bất cứ gì, chỉ thêm khổ. Hết nhân duyên thì rời xa, đó là quy luật. Sự biến chuyển, thay đổi không ngừng cũng là quy luật, có gì mà đau khổ?
Sống như ngọn cỏ lau, oằn mình trước bão giông, khi mưa tan, gió tạnh, vẫn vươn mình sống tiếp đó thôi. Đừng như cây cổ thụ, hiên ngang đứng thẳng giữa trời, một trận cuồng phong đi qua, có thể sẽ ngã quỵ. Sống như nước, nước mềm mại chảy qua khe lạch, nước làm đầy chỗ trũng, nước chảy từ cao xuống thấp, nước chảy qua thác ghềnh ầm ào dữ dội, nước êm đềm trôi trên sông rộng.
Sống như sen trong bùn!